Intifada đã lan rộng vượt khỏi Trung Đông, biến thành một hệ tư tưởng toàn cầu chống lại nhiều cộng đồng thiểu số trên khắp thế giới. Đã đến lúc các nạn nhân của nó cần phải đoàn kết.

Trong bối cảnh nước Mỹ đang chứng kiến sự leo thang của các vụ tấn công nhằm vào cộng đồng Do Thái với khẩu hiệu “Giải phóng Palestine”, nhiều người đang tự hỏi: Phải chăng lời kêu gọi “Toàn cầu hóa phong trào Intifada” đã trở thành hiện thực? Câu trả lời không còn là giả thuyết. Theo David Cohen và Avatans Kumar, đó đã là một thực tế đáng báo động.
Intifada: Không chỉ là xung đột Israel-Palestine
Thông thường, cụm từ “Intifada” gắn liền với những cuộc nổi dậy tại Palestine chống lại sự hiện diện của Israel. Tuy nhiên, các tác giả bài viết chỉ ra rằng hệ tư tưởng đằng sau Intifada đã vượt khỏi biên giới Trung Đông và được sử dụng để tấn công không chỉ người Do Thái mà còn nhiều cộng đồng khác: người Hindu, Thiên Chúa giáo Nigeria, người Yazidi, người Copt, người Sikh, người Kurd, và hàng loạt nhóm tôn giáo và sắc tộc thiểu số khác.
Từ Pahalgam ở Ấn Độ đến các vụ tấn công ở Kenya, cùng một mô hình được lặp lại: những hành động tàn sát tàn bạo được biện minh bằng hệ tư tưởng cực đoan và các tuyên truyền mang màu sắc chính trị. Những kẻ khủng bố không chỉ nhắm vào thể xác, mà còn tấn công bằng cách chối bỏ lịch sử, quyền tồn tại và nhân phẩm của cộng đồng bị nhắm đến.
Những tiếng vọng từ thảm sát: Pahalgam, Kashmir và hơn thế nữa
Vụ sát hại tập thể tại Pahalgam (Ấn Độ) vào tháng 4 vừa qua – nơi 24 người Hindu và một tín đồ Thiên Chúa giáo bị giết hại – không đơn thuần là một bi kịch địa phương. Nó gợi nhớ đến ngày 7 tháng 10 năm 2023 ở Israel, và thậm chí sâu xa hơn, nhắc lại làn sóng khủng bố tôn giáo tại Kashmir vào cuối thập niên 1980–1990. Tại đó, người Hindu phải đối mặt với tối hậu thư: “Cải đạo, rời đi hoặc chết”.
“Một trong những nạn nhân tiêu biểu là cô Girija Tickoo, một giáo viên bị cưỡng hiếp tập thể rồi bị xẻ đôi bằng cưa máy khi còn sống” – minh chứng khủng khiếp cho sự man rợ của các phần tử cực đoan.
Không chỉ ở Ấn Độ, chiến thuật tương tự cũng được các tổ chức khủng bố như al-Shabaab áp dụng tại Kenya, từ các vụ tấn công trường đại học đến các cuộc cướp xe buýt, nơi nạn nhân bị giết nếu không thể đọc tuyên ngôn Hồi giáo. Sự lặp lại của mô hình khủng bố này cho thấy một hệ tư tưởng đang được nhân rộng và toàn cầu hóa.
“Liên minh của những người bị bỏ qua” và sự cần thiết của đoàn kết
Trái ngược với cộng đồng Do Thái – vốn được thế giới chú ý dù là trong các chiến dịch tuyên truyền tiêu cực – các cộng đồng bị tấn công khác như Hindu ở Kashmir, Thiên Chúa giáo châu Phi hay người Yazidi thường chìm trong im lặng. Họ trở thành một phần của “Liên minh của những người bị bỏ qua”, những người không có tiếng nói trên các nền tảng quốc tế, dù sự đau khổ của họ là không thể chối bỏ.
Sự bất cân bằng này dẫn đến một nguy cơ lớn: khi sự chú ý quốc tế bị thao túng bởi tuyên truyền, những cộng đồng không được nhắc đến có thể bị đẩy vào quên lãng, và những kẻ tấn công của họ sẽ tiếp tục hành động mà không bị trừng phạt.
Cùng nhau chống lại tư tưởng cực đoan
Thông điệp trung tâm mà hai tác giả David Cohen và Avatans Kumar đưa ra là lời kêu gọi hành động. Họ nhấn mạnh: các cộng đồng từng là mục tiêu của hệ tư tưởng khủng bố toàn cầu hóa cần đoàn kết – không phải chống lại bất kỳ tín ngưỡng hay dân tộc nào – mà chống lại một hệ tư tưởng cực đoan tìm cách thống trị bằng bạo lực và sự hủy diệt.
“Chúng ta cần xây dựng một Liên minh chống khủng bố – không nhằm vào đức tin mà chống lại tư tưởng lấy bạo lực làm phương tiện chính trị. Sự sống còn của nền văn minh nhân loại phụ thuộc vào điều đó.”
Kết luận
Trong một thế giới mà các hệ tư tưởng cực đoan đang vượt biên giới, việc mỗi cộng đồng bị nhắm đến hành động đơn lẻ là không còn đủ. Liên minh toàn cầu giữa các nạn nhân – những người từng bị coi là thiểu số, yếu thế – là con đường khả thi duy nhất để bảo vệ các giá trị nhân văn cốt lõi. Intifada đã toàn cầu hóa. Và giờ đây, sự phản kháng cũng cần phải toàn cầu hóa.