Đạo diễn Iran Jafar Panahi giành giải Cành cọ vàng tại Cannes 2025 với “It Was Just an Accident”, khép lại kỳ liên hoan đầy tranh cãi và chia rẽ.

Tối 24/5, tại buổi bế mạc Liên hoan phim Cannes lần thứ 78, đạo diễn người Iran Jafar Panahi đã được xướng tên ở giải thưởng danh giá nhất – Cành cọ vàng – với bộ phim “It Was Just an Accident”, đánh dấu lần đầu tiên ông giành chiến thắng cao nhất tại sự kiện điện ảnh uy tín này.

Sự kiện trở nên xúc động khi đây là thành quả lớn sau nhiều năm Panahi bị cấm làm phim và chịu sự đàn áp chính trị ở quê nhà. Trong suốt hơn hai thập kỷ, ông không thể đến Cannes dù từng được mời làm giám khảo vào năm 2010 – thời điểm mà ban tổ chức phải dành riêng một chiếc ghế trống và nữ diễn viên Juliette Binoche giơ cao tấm biển mang tên ông trên sân khấu. Trớ trêu thay, chính Binoche năm nay lại là người đứng đầu ban giám khảo và đã trao cho Panahi giải thưởng danh giá này.
Bộ phim “It Was Just an Accident” lấy cảm hứng một phần từ thời gian ông bị giam giữ gần đây. Tác phẩm kể về nhóm cựu tù nhân chính trị bắt cóc người mà họ tin là cựu sĩ quan thẩm vấn – một câu chuyện căng thẳng, hoài nghi và đầy giằng xé về công lý, ký ức và lòng thù hận chưa nguôi. Nội dung phim phản ánh sâu sắc những tổn thương còn dai dẳng trong xã hội Iran, đồng thời là sự phản chiếu tinh tế những trải nghiệm cá nhân của Panahi với chính quyền.
Ngoài giải Cành cọ vàng, Cannes 2025 cũng chứng kiến sự phân bổ giải thưởng đa dạng:
- Giải Grand Prix (giải Nhì) thuộc về “Sentimental Value” của đạo diễn Joachim Trier.
- Giải của Ban giám khảo được chia sẻ cho hai bộ phim: “Sirat” của Oliver Laxe và “The Sound of Falling” của Mascha Schilinski.
- Nam diễn viên chính xuất sắc: Wagner Moura với phim “The Secret Agent”.
- Nữ diễn viên chính xuất sắc: Nadia Melliti trong “La Petite Dernière”.
- Giải đạo diễn xuất sắc: Kleber Mendonça Filho.
- Kịch bản xuất sắc nhất: Anh em nhà Dardenne với “Young Mothers”.
- Giải đặc biệt của ban giám khảo: “Resurrection” của Bi Gan.
Liên hoan năm nay không chỉ đậm màu nghệ thuật mà còn phủ bóng bởi những chủ đề nặng nề như tận thế, dịch bệnh, khủng hoảng chính trị và chia rẽ xã hội. Những bộ phim như “Alpha” của Julia Ducournau, “Eddington” của Ari Aster hay “Die, My Love” của Lynne Ramsay đều đưa người xem vào những thế giới đen tối nhưng chân thực, khai thác sâu những nỗi lo hiện sinh và mâu thuẫn nhân loại.

Đáng chú ý, Kristen Stewart lần đầu tiên ra mắt vai trò đạo diễn với “The Chronology of Water”, trong khi “My Father’s Shadow” – bộ phim Nigeria đầu tiên trong danh sách chính thức – đã thu hút nhiều chú ý về cách kể chuyện chính trị đầy cảm xúc sau hậu trường bầu cử.
Bên cạnh sự bùng nổ trên màn ảnh, Cannes 2025 còn là sân khấu của nhiều cuộc tranh luận ngoài điện ảnh: từ phát ngôn của Robert De Niro về Tổng thống Trump, đến các phản ứng chính trị trong các buổi họp báo phim, thể hiện rõ xu hướng điện ảnh đang ngày càng phản chiếu và đối thoại với thế giới thật.
Sau những tràng pháo tay kéo dài 19 phút cho Panahi, màn kết lặng lẽ của lễ trao giải như một hồi chuông khép lại mùa Cannes đầy sắc thái. Khi thảm đỏ được dọn dẹp và các ngôi sao rời phố La Croisette, ngành công nghiệp điện ảnh thế giới lại bước vào chu kỳ mới: từ phân phối, chiến lược mùa giải thưởng đến chiến dịch ra mắt toàn cầu.