Xung đột vũ trang đang đẩy gần 300 triệu người trên thế giới vào tình trạng đói cùng cực—thế giới không thể tiếp tục im lặng trước thảm họa nhân đạo đang lan rộng.

Trong vòng 10 tháng qua, Tiến sĩ Deepmala Mahla, Giám đốc nhân đạo của tổ chức CARE, đã có mặt tại các điểm nóng nhân đạo nghiêm trọng nhất như Sudan, Gaza, Syria và Cộng hòa Dân chủ Congo (DRC). Qua mỗi chuyến đi, bà chứng kiến nỗi đau của hàng triệu người dân vô tội—đặc biệt là phụ nữ và trẻ em gái—đang phải vật lộn giữa chiến tranh, đói khát và sự tuyệt vọng. Những câu chuyện từ tiền tuyến ấy không chỉ phản ánh sự khắc nghiệt mà còn là lời nhắc nhở về nhân tính đang bị xói mòn giữa một thế giới quay lưng.
Theo Báo cáo Khủng hoảng Lương thực Toàn cầu 2025, khoảng 300 triệu người đang đối mặt với nạn đói nghiêm trọng—con số đã tăng gấp ba lần kể từ năm 2016. Nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ các cuộc xung đột vũ trang khiến hàng triệu người buộc phải di dời, làm gián đoạn nguồn cung lương thực và cản trở viện trợ quốc tế. Những con số khô khan ấy trở nên sống động qua từng phận người như Lujain và Fajr—hai nữ sinh Sudan từng mơ trở thành phi công và bác sĩ, giờ phải sống trong trại tị nạn chỉ với một bữa ăn mỗi ngày.
“Chúng tôi có phải là con người không? Có phải vì thế mà thế giới ngoảnh mặt làm ngơ?”—câu hỏi day dứt ấy không ngừng vang lên trong ánh mắt những người bị bỏ lại phía sau.
Thảm kịch không dừng lại ở Sudan. Tại Gaza, một người phụ nữ đang mang thai đã phải sơ tán khỏi nhà tới 21 lần, sống cùng chồng và hai con nhỏ trong tòa nhà đổ nát, nơi mỗi bữa ăn là một cuộc chiến sinh tồn. Tại Congo, một bé gái 14 tuổi bị cưỡng hiếp, mẹ em phải bán đi chiếc áo duy nhất để nuôi con. Mỗi câu chuyện là một lời kêu gọi thức tỉnh lương tri toàn cầu.

Dù đau thương là vô hạn, song thế giới lại đang thu hẹp cam kết viện trợ. Sự cắt giảm tài chính và trì hoãn trong viện trợ không chỉ khiến hàng triệu người thêm khốn khó, mà còn tạo ra một khoảng trống nguy hiểm trong lòng nhân loại—nơi sự đồng cảm dần bị bào mòn bởi sự dửng dưng.
“Viện trợ nhân đạo không chỉ là thực phẩm hay thuốc men, mà còn là cây cầu giúp con người vượt qua tuyệt vọng và tìm đến hy vọng. Không có viện trợ kịp thời, cái giá phải trả chính là sinh mạng.”—Mahla khẳng định.
Tuy nhiên, viện trợ không thể là giải pháp duy nhất. Chấm dứt nạn đói đòi hỏi một tầm nhìn xa và dũng khí chính trị để giải quyết tận gốc các nguyên nhân xung đột. Điều đó đồng nghĩa với việc lắng nghe những người trong cuộc, tin tưởng họ có thể đóng góp vào giải pháp và cam kết với các cơ chế ngăn chặn chiến tranh, bảo vệ dân thường khỏi cái đói và cái chết.
“Những gì chúng tôi cần là hòa bình. Phần còn lại chúng tôi có thể tự xây dựng.”—một người phụ nữ Congo đã nói vậy.
Khi thế giới đứng trước ngưỡng cửa khủng hoảng nhân đạo lớn nhất thế kỷ, điều quan trọng không chỉ là hành động, mà là hành động có nhân tính. Không thể để các giấc mơ như của Lujain và Fajr bị lãng quên. Bởi mỗi lần chúng ta quay lưng, là thêm một phần nhân loại bị bỏ lại phía sau. Và đó chính là điều mà thế giới không thể để xảy ra.