Trẻ em có trí tuệ cảm xúc cao không chỉ là những đứa trẻ “hiểu chuyện” – đôi khi, chính sự hiểu biết quá sâu sắc ấy lại trở thành một gánh nặng tinh thần mà các em chưa đủ trưởng thành để gánh vác.
Có những đứa trẻ dường như sinh ra đã biết lắng nghe, cảm thông và thấu hiểu người khác. Chúng an ủi khi cha mẹ mệt mỏi, giải hòa khi bạn bè xung đột, và đôi lúc còn biết im lặng đúng lúc để giữ không khí yên ổn trong gia đình. Nhưng đằng sau vẻ ngoài điềm tĩnh đó lại là một thực tế ít người để ý: trẻ có trí tuệ cảm xúc cao thường bị “già hóa cảm xúc” khi phải gánh những cảm xúc mà lẽ ra người lớn nên tự giải quyết.
Trí tuệ cảm xúc là gì và vì sao nó có thể là con dao hai lưỡi?
Trí tuệ cảm xúc (emotional intelligence – EQ) không chỉ là khả năng gọi tên cảm xúc, mà còn bao gồm sự thấu hiểu nguồn gốc của chúng, phản ứng phù hợp và điều chỉnh trạng thái nội tâm. Ở trẻ em, điều này thể hiện qua các hành vi như: nhận biết cảm xúc của người khác chỉ qua ánh mắt, đặt câu hỏi sâu về tâm trạng người lớn, chủ động hòa giải khi có mâu thuẫn, hay an ủi một người buồn mà không cần được nhắc.

Tuy nhiên, theo chuyên gia trị liệu Jocelyn Bibi, khi trẻ em thể hiện EQ vượt trội, người lớn thường nhầm lẫn đó là dấu hiệu của sự trưởng thành và vô tình “giao việc” cảm xúc cho trẻ. Thay vì được sống như một đứa trẻ, chúng bị cuốn vào thế giới của người lớn, với áp lực, tổn thương và những mâu thuẫn nội tâm vốn vượt quá khả năng xử lý của trẻ.
Điều gì khiến EQ cao trở thành gánh nặng cho trẻ?
Một trong những hệ quả rõ rệt là việc trẻ phải đối mặt với cảm xúc tiêu cực từ người lớn. Khi cha mẹ chia sẻ quá mức về lo âu tài chính, mâu thuẫn hôn nhân hay căng thẳng trong công việc, những đứa trẻ “quá hiểu chuyện” có xu hướng tiếp nhận những cảm xúc đó như trách nhiệm của mình. Dù không nói ra, chúng có thể cảm thấy cần phải “giải cứu” người lớn khỏi nỗi buồn, hoặc hành động theo cách khiến người lớn vui lên.
Theo nhà trị liệu Polina Shkadron, điều này kích hoạt cơ chế “fawning” – phản ứng tâm lý khi cá nhân tìm mọi cách làm hài lòng đối phương để tránh nguy hiểm hoặc mâu thuẫn. Trẻ em sẽ cười dù đang buồn, nhún nhường khi lẽ ra cần được bảo vệ, và tự kìm nén nhu cầu bản thân để giữ hòa khí. Về lâu dài, điều này có thể dẫn đến lo âu, rối loạn lo âu xã hội hoặc mất khả năng lắng nghe cảm xúc cá nhân.
Làm thế nào để nuôi dưỡng trí tuệ cảm xúc mà không khiến trẻ bị kiệt sức?
- Đặt giới hạn chia sẻ cảm xúc: Người lớn nên nhận thức rõ ranh giới giữa việc thể hiện cảm xúc lành mạnh và việc “trút cảm xúc” lên con. Một lời chia sẻ chân thành khác hoàn toàn với việc biến con thành chỗ dựa tinh thần.
- Bảo vệ không gian cảm xúc cho trẻ: Hãy để con được là chính mình – khóc, giận, lười biếng, nổi loạn – mà không bị gắn nhãn “trẻ ngoan” hay “trẻ hư”. EQ không phải là khả năng kiểm soát hoàn hảo, mà là sự kết nối trung thực với cảm xúc.
- Khuyến khích trẻ kết nối với chính mình: Giúp trẻ học cách diễn đạt cảm xúc cá nhân, không chỉ chăm chăm làm hài lòng người khác. Những câu hỏi như “Con cảm thấy sao về chuyện đó?” hay “Con có muốn nói gì thêm không?” có thể mở cánh cửa quan trọng cho sự phát triển nội tâm.
- Tránh tạo áp lực vô hình: Đừng khen ngợi quá mức sự “chín chắn” của trẻ EQ cao theo kiểu “Con rất giỏi lo cho mẹ” hay “Con là người duy nhất hiểu bố”. Những lời khen ấy, dù có thiện ý, có thể khiến trẻ cảm thấy mình không được phép mệt mỏi.
Hãy để trẻ em được làm trẻ em
Trẻ có EQ cao không phải là “người lớn thu nhỏ”. Dù chúng có thể hiểu chuyện hơn bạn bè, chúng vẫn cần được chơi đùa, mắc lỗi, và bày tỏ cảm xúc mà không bị phán xét. Đó là lý do vì sao các chuyên gia nhấn mạnh: trí tuệ cảm xúc cần đi kèm với sự nâng đỡ từ môi trường xung quanh – đặc biệt là từ chính những người lớn trong cuộc đời các em.

Thay vì kỳ vọng trẻ em EQ cao trở thành người giải quyết vấn đề, hãy để các em được tự do lớn lên trong sự yêu thương và an toàn. Vì đôi khi, sự thấu hiểu quá sớm cũng là một dạng tổn thương âm thầm. Và điều trẻ cần nhất vẫn luôn là: được sống đúng với độ tuổi của mình.