Cơ sở hạt nhân Fordow của Iran được xem là trung tâm cốt lõi trong tham vọng chế tạo vũ khí nguyên tử của Tehran, và chỉ Hoa Kỳ mới đủ khả năng phá hủy nó ngay bây giờ.

Ẩn mình sâu trong lòng Núi Alvand gần thành phố Qom, Fordow không đơn thuần là một cơ sở hạt nhân dân sự như Iran tuyên bố. Tình báo Israel và phương Tây từ lâu đã xác định nơi này là một phần trọng yếu của chương trình vũ khí hạt nhân bí mật. Fordow được xây dựng như một pháo đài ngầm kiên cố, với lớp đá dày gần 80 mét, được trang bị máy ly tâm IR-6 hiện đại – minh chứng cho quyết tâm của Iran duy trì một cơ sở không thể bị phá hủy bởi tấn công thông thường.
Trong khi các cơ sở khác như Natanz hay Arak dễ tiếp cận hơn, Fordow là biểu tượng cho ý chí bất khuất và chiến lược “bất khả xâm phạm” mà Iran theo đuổi. Tuy nhiên, các diễn biến gần đây đang làm gia tăng cấp độ nguy hiểm.
Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA) xác nhận Iran đã sở hữu đủ uranium làm giàu đến 60% – chỉ cách một bước kỹ thuật nữa là đạt mức vũ khí. Với khả năng hiện tại, Iran có thể chế tạo nhiều đầu đạn hạt nhân nếu không bị ngăn chặn. Nhiều dấu hiệu cho thấy Tehran đang tiến hành các hoạt động liên quan tại các địa điểm chưa khai báo, như Turquzabad hay Marivan, nơi IAEA đã phát hiện dấu vết vật liệu hạt nhân mà không có lời giải thích thỏa đáng.
Trong bối cảnh đó, Israel – dù quyết tâm – vẫn thiếu khả năng kỹ thuật để phá hủy Fordow. Bom xuyên boongke GBU-57A/B, được thiết kế đặc biệt để phá huỷ các cơ sở ngầm kiên cố, chỉ có thể được sử dụng bởi Hoa Kỳ, thông qua máy bay ném bom tàng hình B-2 Spirit.
Một chiến dịch tấn công vào Fordow sẽ cần sự kết hợp giữa các biện pháp chế áp điện tử, trinh sát thời gian thực, và loạt tấn công chính xác bằng tên lửa hành trình – tất cả đều nằm trong khả năng quân sự của Hoa Kỳ. Quan trọng không kém, bất kỳ cuộc tấn công nào cũng phải được xác minh hậu chiến để đảm bảo Fordow bị phá hủy không thể phục hồi.
Lịch sử cho thấy sự chậm trễ có thể trả giá đắt. Vụ không kích lò phản ứng Osirak năm 1981 của Israel – dù từng bị lên án – sau này được nhìn nhận là hành động ngăn chặn kịp thời. Tình huống hiện tại với Iran mang tính chất tương tự, nhưng mức độ đe dọa đã vượt xa. Một Iran sở hữu vũ khí hạt nhân không chỉ đe dọa Israel, mà còn có nguy cơ kích hoạt cuộc chạy đua hạt nhân toàn khu vực, kéo theo Ả Rập Xê Út, Thổ Nhĩ Kỳ và Ai Cập.
Nếu Mỹ không hành động ngay bây giờ, khả năng răn đe toàn cầu sẽ bị xói mòn. Theo lời Henry Kissinger, răn đe chỉ hiệu quả nếu đi kèm hành động. Một cuộc tấn công vào Fordow – được tiến hành chính xác, hợp pháp và có thể xác minh – sẽ gửi đi thông điệp rõ ràng: Hoa Kỳ không để yên cho những mối đe dọa hạt nhân, dù được che giấu dưới lớp đá dày bao nhiêu đi nữa.
Với mỗi ngày trôi qua, cánh cửa cơ hội khép lại dần. Nếu bỏ lỡ, cái giá phải trả có thể là một Trung Đông mang bóng đen hạt nhân – điều không chỉ đe dọa khu vực mà còn đẩy thế giới tới bờ vực bất ổn toàn diện.